Ads (728x90)

                                                            Lan Anh
Tuổi 50, cái tuổi không còn trẻ cũng chưa phải đã già. 50 tuổi, nửa cuộc đời trải nghiệm nhưng dường như ở cái tuổi 50 người ta vẫn muốn lưu lại vẻ thanh xuân trên từng nụ cười, ánh mắt. “Cho mình tuổi 50” khiến người đọc cảm nhận được ở đó một chút vị mặn của cuộc đời từng trải, cũng xốn xang thao thức như muốn tìm về một thời trai trẻ xa xôi:

Anh không nghĩ mình đã tuổi 50
Khi đọc nhật kí một thời xa và chát cùng 8x

Cuộc sống hối hả cuốn con người vào vòng xoáy của công việc, của các mối quan hệ xã hội. Nhưng có lúc tâm hồn tĩnh lặng, ngồi nghĩ lại những hành trình mà mình đã đi qua, lúc đó chúng ta mới bất chợt nhận ra rằng: Mình không còn trẻ.

Đọc thơ của tác giả Nguyễn Viết Hiện chúng ta phần nào cảm nhận được tâm tư tình cảm cũng như những rung động tinh tế của những con người đã bước vào tuổi 50. Đi gần nửa cuộc đời tác giả chợt nhận ra mình không còn trẻ, mái tóc đã pha sợi bạc, nhưng ẩn đằng sau từng câu thơ là một khát khao mãnh liệt và cháy bỏng được trở về thời trẻ. Thậm chí câu thơ còn pha chút tiếc nuối về một thời đã xa, một thời đã trải qua mà không thể quay trở lại. Tác giả chỉ nhận ra khi đối diện với những người trẻ tuổi. Những món ăn gắn liền với tuổi trẻ lại gợi về biết bao nhớ nhung tha thiết. Còn đâu những trưa hè với ô mai sấu, đâu rồi một thời hồn nhiên và ngây thơ của tuổi trẻ? Đọc thơ của tác giả Nguyễn Viết Hiện ta cảm nhận được ở đó một tâm hồn trong sáng, giản dị nhưng cũng không cổ hủ. Tác giả tiếp cận những tri thức trẻ để khiến mình khong bị lãng quên trong thời đại mà giới trẻ thường gọi là thời đại @.

Tuổi 50 anh viết tặng riêng mình
Những vần thơ như trăng treo mùa hạ
Nụ cười tháng giêng cho mái đình nghiêng ngả
Lúng liếng điệu chèo vị ngọt làn môi.


Khổ thơ mang đậm chất dân gian, những dấu hiệu của những cảnh vật thân quen nay lại hiện về. Cách so sánh ví von thú vị khiến những vần thơ cũng bàng bạc, chênh chếch ánh trăng. Trăng dịu dàng, trăng đằm thằm như thơ. đọc câu thơ: “Nụ cười tháng giêng cho mái đình nghiêng ngả”. chúng ta liên tưởng tới ngay câu ca dao:

“Qua đình ngả nón trông đình
Đình bao nhiêu ngói thương mình bấy nhiêu!”.

Đọc những câu thơ của tác giả đồng thời liên tưởng tới câu ca dao có thể thấy nụ cười duyên dáng ở đây là nụ cười của những cô gái dịu dàng trong những đêm trăng sáng cùng những điệu hát giao duyên. Người thi sĩ lãng mạn đa tình là vậy nhưng cũng có chút chạnh buồn vì tuổi già sầm sập đến trong khi vẫn muốn mải mê tìm lại tuổi trẻ. Tuổi thơ qua đi khiến mỗi người khi nhớ lại đều pha niềm nuối tiếc, không muốn chấp nhận mình đã bước vào tuổi 50.

Anh không nghĩ mình đã tuổi 50
Khi thao thiết bên những dòng Blốc
Không dối lòng khi ngập tràn cảm xúc
Hoa gạo bập bùng lửa cháy tháng ba


Boăn khoăn, nuối tiếc trong lòng tác giả bật thành thơ, những dòng thơ như gợi vào lòng những rung cảm về tuổi 50. nhũng nỗi niềm "ta chỉ viết cho ta", một mình ta hiểu, một hình ta cảm nhận được . Thế giới tâm hồn của những người bước vào độ tuổi trung niên được thể hiện rõ nét qua những trang thơ của tác giả Nguyễn Viết Hiện. Những khát vọng, những hoài niệm về một tuổi trẻ vui tươi, hồn nhiên nhất được tái hiện qua những dòng thơ ngập tràn cảm xúc. Bài thơ khép lại, ấn tượng về một tuổi 50 từng trải nhưng cũng không kém phần trẻ trung còn mãi. Bài thơ không chỉ viết cho những người ở tuổi 50 mà còn viết cho nhiều thế hệ bởi trong cuộc đời mỗi con người ai cũng phải trải qua tuổi trung niên....

Đăng nhận xét