Tản văn của Nguyễn Viết Hiện
Đã lâu không về thăm quê, lần này về thăm quê đúng lúc quê tôi vào mùa thu hoạch lúa chiêm xuân. Để cảm nhận không khí lao động rộn ràng của những người nông dân một nắng hai sương , đến đầu con đê đầu làng, tôi xuống xe đi bộ qua cánh đồng mùa gặt. Ôi mùi rơm rạ đầu mùa cứ vấn vít trong đầu trong óc tôi, những thửa ruộng vàng xuộm trĩu hạt như trải dài đến tận chân trời làm lòng tôi trào dâng niềm vui khó tả . Dưới ánh nắng chói chang của đầu hạ, từng đoàn người tất bật làm việc. Có gia đình huy động hết nhân lực và cả mượn thêm người để tập trung gặt hết diện tích theo phương châm “Xanh nhà hơn già đồng” . Bây giờ học sinh các cấp đang nghỉ hè, thảo nào trên cánh đồng, nhà nào nhà ấy, vợ chồng con cái đông đủ cùng nhau gặt lúa. Người lớn thì cắt lúa , trẻ con thì thu gom những bó lúa xếp vào xe cải tiến hoặc xe đạp thồ để chở về nhà . Có gia đình tập trung lúa lại thành đống to như đống rạ và gọi thợ tuốt lúa lại . Tiếng máy nổ vang rền trong nắng trưa, chỉ một loáng đống lúa to tướng đã biến thành những bao thóc căng tròn xếp gọn trên những chiếc xe cải tiến. Ông chủ ruộng quần xắn móng lợn rít một hơi thuốc lào trông rất “phê” bảo với tôi : -Bây giờ “cánh” nông dân chúng tôi làm ruộng không “vất” như xưa , khâu làm đất đã có máy cày, máy bừa, khâu thu hoạch chỉ mất công cắt lúa chứ chả có nhà nào phải đập lúa , tuốt lúa như xưa , chủ ruộng chỉ phải chi vài trăm nghìn đồng là gọn hết , làm ruộng thời bây giờ cứ như chơi ấy…rồi ông đôn đáo chỉ đạo vợ con xếp lúa lên xe cải tiến chở về nhà, tiếng cười giòn tan của ông như xua tan nỗi mệt nhọc của người nông dân sau những tháng : “ Trông trời trông đất trông mây/ Trông mưa trông nắng trông ngày trông đêm…” để bây giờ thành quả những ngày vất vả ấy là cả một mùa vàng bội thu . Nhìn những người nông dân thật thà chất phác với niềm vui được mùa hôm nay , bất giác tôi nhớ lại những kỷ niệm về một thời gian khó của tuổi ấu thơ…Có lẽ cũng trên cánh đồng này, đoạn mương này, mấy chục năm trước khi tôi còn là một câu bé đang học cấp hai, cứ đến mùa gặt là bọn trẻ chúng tôi vui lắm. Vui vì một lẽ , đang kỳ nghỉ hè không phải chịu áp lực bài vở nên đứa nào đứa nấy thỏa sức phụ giúp cha mẹ những việc đồng áng như chăn trâu , cắt cỏ , thu hoạch lúa hoặc chỉ đơn giản là mang cơm cho người gặt…Vui vì một lẽ , vào ngày mùa trong bữa cơm hàng ngày chả gia đình nào phải độn ngô khoai như những ngày “tháng ba ngày tám” và mùi cơm mới ăn với khúc cá kho thơm lừng cứ quyện vào đầu óc còn non nớt của những đứa trẻ chúng tôi. Những ngày thu hoạch lúa dưới con mắt của bọn trẻ chúng tôi là những ngày vui bất tận . Tờ mờ sáng, tiếng gọi nhau ơi ới ở cổng làng, nhà nào nhà ấy bố trí người đi gặt , tay hái, tay liềm , quang gánh rộn ràng vui như trẩy hội tỏa ra đồng . Khi mặt trời đã đứng bóng, tôi được bố mẹ giao nhiệm vụ mang cơm ra đồng cho người gặt .Những bữa cơm trên đồng mới vui làm sao, mấy gia đình có ruộng gần nhau rủ nhau ăn cơm tập trung tại gốc đa giữa cánh đồng hoặc dưới hàng phi lao cổ thụ . Bữa cơm ngày mùa của các gia đình chỉ đơn giản là mấy khúc cá nấu riêu , đĩa cá vụn, bát canh rau đay nấu với mướp hương …nhưng sao mà hấp dẫn thế. Nhìn những cô bác thợ gặt mồ hôi nhễ nhại, vừa lấy nón lá quạt vừa ăn cơm và trò truyện mới vui làm sao! Bầu trời không một gợn mây, có tiếng sao diều vi vút trên thinh không , tiếng rì rầm trò truyện của các lão nông bàn về thời vụ hoặc chỉ là những tiếng cãi nhau chí chóe của đám trẻ đưa cơm đang chọi cỏ gà, chọi dế đem lại cảm giác thanh bình dân dã của chốn thôn quê .Đó chính là khúc nhạc đồng quê đã neo giữ tâm hồn bao người …Về thăm quê lần này đúng dịp mùa gặt, những kỷ niệm đầy ắp năm xưa lại hiện về , tôi càng thấm thía lời ca từ đẹp đẽ trong bài hát Quê hương của nhác sĩ Đỗ Trung Quân : - Quê hương là con diều biếc / Tuổi thơ con thả trên đồng…Mùa vàng ấm no đã đem lại những cảnh sắc đổi mới trên vùng quê chiêm trũng thân yêu của tôi. Đã qua rồi cái thời nón lá áo tơi với nét mặt khắc khổ , nhăn nheo trên khuôn mặt những người nông dân chân chất…nhưng mỗi khi mùa gặt về, những kỷ niệm xưa còn đọng mãi trong tôi, thương nhớ mùa gặt , thương nhớ đồng quê , có lẽ cảm xúc ấy không bao giờ vơi cạn…
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
ôi nhớ mùa gặt bên quê mình quá!
Trả lờiXóa