(Bài đăng báo Hải Dương số Tết 2010)
Tác giả PHÙNG ANH BẢN
T rời cuối năm se se lạnh, nắng vàng ngai ngái trong gió đông sớm. Mẹ tôi bảo: "Sắp đến ngày ông Táo về giời rồi, năm hết Tết đến nhanh thật, Tết năm nay có vẻ rét hơn năm ngoái thì phải!...". Giật mình, tôi đưa mắt nhìn cây bích đào đầu ngõ, lòng tràn ngập cảm xúc không khí ấm cúng, sum họp vui vẻ của Tết trước. Không biết Tết này có rét hơn không? nhưng lòng tôi thì lạnh hơn...
Cây bích đào gốc xù xì, trên cành những nụ hé nở hoa sắc thắm, cánh hoa mỏng tang. Bích đào được ví là hoa của trời có vẻ đẹp tinh khiết. Tôi ngắt một cành, hương sắc như được triết từ tinh túy của trời đất, hoa đào cũng là linh hồn của mùa xuân, tôi buồn vì nhớ nàng. Tiết trời xuân, những trồi xanh nẩy lộc, đơm hoa, dịp của đôi lứa gặp nhau hẹn ước, tuổi trẻ mang trong mình sức sống mãnh liệt, xuân về tình yêu đến. Tôi đã đọc truyền thuyết về vua Quang Trung, vào một Tết Kỷ Dậu năm ấy, sau khi đại phá tan quân Thanh xâm lược, ông liền sai quân sĩ chọn lấy một cành bích đào đẹp nhất, cho người phi ngựa gấp mang vào Phú Xuân tặng công chúa Ngọc Hân, thay cho thiếp báo tin vui chiến thắng cũng là cách thể hiện lời của tình yêu qua cành hoa đào. Đó là truyền thuyết tình yêu đẹp của " Trai anh hùng, gái thuyền quyên", còn tôi và nàng lại nằm trong hoàn cảnh khác, phải chăng có điểm giống "Nhờ hoa đào nói hộ lời yêu"
Hai đứa nhà ở gần nhau, nàng học sau tôi ba lớp, thân nhau từ thuở nhỏ. Nàng biết tôi yêu thích hoa đào, nàng cũng yêu thích màu hoa ấy. Nhìn tôi, thơ ngây nàng bảo:" Ước gì em biến thành cây hoa đào, mọc ngay ngõ nhà anh, để anh và em luôn gặp nhau!.." nói xong nàng cười khúc khích, tôi không nói gì nhưng trong lòng vui lắm, chợt buồn vì có thể nàng nói đùa...
Tết năm ấy, tôi đến nhà nàng. Cây bích đào trong chậu để gần bàn uống nước, hoa nở rộ sắc thắm rất đẹp, mơn mởm tinh khiết trắng trong, thoang thoảng hương thơm đầy sức xuân, giống như nàng cái đẹp của tuổi dậy thì. Nàng nói:" Bạn bố em tặng đấy, bố em bảo sau Tết sẽ trồng ra vườn, vì là giống đào quý không dễ mua..." cũng phải, đào có nhiều loại, nhưng bích đào là đẹp hơn cả, màu hoa sắc thắm hơn hoa khác, nghe nói đất sống phù hợp cho hoa đẹp là đất ven sông Hồng. Đêm về, hương đào, hương nàng vương trong mộng. Tết qua, bố nàng chưa kịp trồng, nàng đã nhờ người bê sang nhà tôi, nàng nói:" Hương đào thay lời tâm sự của em, anh nhìn cây là thấy em!.." Tôi vui, nhưng lo cho nàng vì bố nàng sẽ quở trách. Ơn trời, cây đào lên tươi tốt và gần gũi với tôi từ đó, tôi và nàng cũng có nhiều kỷ niệm đẹp với cây đào.Vì hoàn cảnh gia đình, tôi không được vào trường đại học, học xong cấp ba tôi đi làm xa nhà. Thỉnh thoảng có dịp về thăm nàng, thăm cây đào. Nàng trở thành thiếu nữ, rồi đỗ đại học. Tiễn nàng lên trường, nàng bịn rịn:" Anh ở nhà chăm sóc cây đào đấy, không em bắt đền!..."
Nhiều điều ấp ủ trong lòng muốn nói với nàng lúc chia tay mà cổ họng như ngẹn lại, không nói nên lời. Nàng giao hẹn: " Em về quê mà anh không ở nhà, em buộc sợi chỉ đỏ vào cây đào, anh về thấy chỉ là em đến thăm anh đấy nhé!..."tôi mừng thầm, nàng làm như thế khác gì có ý buộc sợi chỉ đỏ se duyên gắn bó rồi còn gì...Một lần đón nàng về nghỉ Tết, sau xe đạp nàng thỏ thẻ: " Anh à! Không biết cây đào của chúng ta năm nay hoa có đẹp không? chứ ở Hà Nội đào Nhật Tân hoa đẹp lắm!". Đường về rẽ qua chợ hoa bạt ngàn hoa đào, hoa mai, hoa hồng... Xuân về tô đậm muôn sắc hoa. Đâu đó bài hát" Tết...Tết...Tết...Tết đến rồi..." nghe rạo rực lạ...
Các cụ xưa có câu"Số đào hoa". Tôi buồn vì nàng đẹp, quyến rũ như hoa đào, thiếu gì chàng trai thành đạt và giàu có hơn tôi sẽ quỳ xuống dưới chân nàng để nói lời tình yêu, còn tôi chỉ là một chàng trai thôn quê chân chất, vụng về khi giãy bày tâm sự, thầm mong tình cảm của tôi dành cho nàng không giống như kiếp hoa đào, mỏng manh trước gió xuân, phai tàn trong giá lạnh...
Một buổi, sang nhà nàng chơi, mẹ nàng cho biết hè này nàng dẫn bạn trai về giới thiệu, bất chợt tim tôi nhói đau, rất buồn, hỏi kỹ mẹ nàng bạn trai cùng lớp hay bạn trai...? Nhưng mẹ nàng không biết. Nàng đã quên tôi, quên cây hoa đào tôi và nàng trồng...? Lí trí tôi không nhận ra thay đổi của nàng từ khi lên Hà Nội học, tôi tự bào chữa cho thay đổi ấy của nàng, nàng không còn là cô thiếu nữ thôn quê thuở nào của tôi nữa. Tết này, không còn được đèo nàng đi qua chợ ngắm hoa xuân... Xuân đến, như đã hẹn. Cứ mùa hoa đào nở báo hiệu mùa xuân đến. Cây bích đào của tôi và nàng trồng vẫn còn đây, minh chứng cho kỷ niệm của tôi và nàng. Nụ hồng hoa thắm đang đùa vui cùng gió xuân. Trong tôi thấy trống vắng, mong mỏi điều gì đó, tôi mong...? Trong mơ được gặp nàng, vẫn ánh mắt nụ cười dễ thương ấy. Chợt nhớ mấy vần thơ của nhà thơ nào đó, những vần thơ của ông như là viết dành riêng cho tôi vậy:
" Giật mình tôi gọi đào ơi
Giang tay níu lại thuở nào thắm tươi
Nhưng nàng đã chẳng nghe lời
Lặng im trút xuống quanh tôi phai tàn"
Những cánh đồng hoa hương thơm tỏa bay trong gió, khoe sắc thắm cùng đất trời vào xuân, người nông dân thu dọn công việc đồng áng, chuẩn bị mua sắm cho một cái Tết sung túc, vui tươi. Các cháu nhỏ được mặc áo mới, vui như đàn chim non tung tăng, mừng khi được tiền lì xì. Năm cũ qua đi, mùa xuân mới đến, mang hạnh phúc an lành, sum họp ấm cúng đến mọi nhà. Cây đào đầu ngõ như thầm thì với tôi: " Hãy vui lên, xuân đã về rồi đấy!...".
Đăng nhận xét