Ads (728x90)

TRUYỆN NGẮN CỦA TIỂU QUYÊN

* Người bỏ cuộc là người không bao giờ
khám phá được những bí mật của họ ở phía cuối con đường.NVTPHCM- Bức tranh vẽ một nàng con gái tóc dài chấm lưng, đôi mắt u buồn ngồi lặng thinh bên dòng suối nhỏ trong một chiều nắng nhạt. Dòng nước mang mang trước mắt nàng có những cánh hoa trôi dập dềnh trên sóng. Họa sĩ lấy gam màu vàng chủ đạo, nàng như ngồi giữa chiều thu, đẹp thanh cao mà u buồn.
Đôi mắt ấy ám ảnh Anh trong lần đầu tiên nhìn thấy.
Đôi mắt ấy ám ảnh họa sĩ suốt 7 năm, hơn 2.000 ngày - từ ngày bất chợt nhìn thấy nàng bên suối. Bức tranh chỉ mới vừa hoàn thành cách đây 1 tuần. Họa sĩ vẽ bằng ký ức.
Bức tranh treo ở vị trí trang trọng trong xưởng vẽ của họa sĩ. Dáng thu nghiêng nghiêng trong căn phòng với những gam màu sáng tối. Cái gam màu buồn bật thốt trong tim Anh ngay từ lần đầu tiên Anh đến xưởng vẽ của họa sĩ, vốn để thưởng lãm một tác phẩm khác.
Người trong tranh, Anh đã từng nhìn thấy ngoài đời thật, đã từng chạm vào, nhưng chưa từng một lần vẽ được một khuôn mặt thánh thiện như thế dù khuôn mặt ấy Anh cũng hoàn toàn có thể vẽ bằng ký ức, như họa sĩ.
Không phải là một khuôn mặt lạ trên phố quen.
Là một khuôn mặt anh nâng niu trong tiềm thức - đã biền biệt ở thềm đất lạ.

***

Họa sĩ nói, chỉ thích vẽ hình ảnh người phụ nữ. Tranh họa sĩ cuốn hút người thưởng lãm ở cái tinh tế và nồng nàn.Anh cũng đi con đường như họa sĩ. Nhưng chưa có bức vẽ nào anh thật sự hài lòng. Tác phẩm nào anh cũng muốn xóa, muốn sửa, muốn làm thay đổi… Anh mơ một triển lãm cá nhân, Anh sẽ giới thiệu được mình trước công chúng – một họa sĩ trẻ - đi tìm về sức sống thanh khiết và tinh khôi, vẻ đẹp vĩnh hằng của người phụ nữ. Nhưng tác phẩm nào, họa sĩ xem cũng lắc đầu. Họa sĩ nói, cái thiếu lớn nhất – và cũng là đau nhất – trong tranh anh chính là cái hồn.
Một tác phẩm không có hồn chỉ là giấy vụn.
Anh đã ném bao nhiêu bức vẽ, xé vụn không biết bao nhiêu phác họa.
Anh không làm được. Có điều gì vỡ vụn trong anh.
Anh vất cọ, vất giấy vẽ, ném những gam màu tung tóe vào tường vôi trắng. Anh vác ba lô lên vai, ra biển.
Mặc kệ họa sĩ già khó tính.
Mặc kệ những bức tranh Anh vẽ hình ảnh người phụ nữ bị xé, bị rạch, bị tạt những mảng màu loang lổ.
Từ sau khi xem Trinh Nữ, anh về phá hết tranh của mình. Chỉ đến khi nhìn thấy Trinh Nữ, anh mới thảng thốt nhận ra, bao nhiêu người phụ nữ trong tranh Anh, đẹp nhưng vô hồn.
Vô hồn như chính anh.

***

Họa sĩ vẫn nhớ cái ngày nhìn thấy Trinh Nữ bên suối. Mắt nàng buồn. Nàng khỏa nước xô những cánh hoa rơi theo sóng. Có những hạt nước lăn từ khuôn mặt nàng rơi xuống, lẫn vào những cánh sóng. Họa sĩ ngồi xuống bên cạnh, nàng vẫn lặng im.Chỉ có tiếng suối hát những khúc hát trong.
Họa sĩ không khen nàng đẹp, chỉ nói hình ảnh nàng ngồi thả hoa bên suối rất đẹp. Nàng cười nhẹ, đuôi mắt dài với làn mi cong
Ông nói hình ảnh em đẹp, vậy ý ông là em buồn hay em bất hạnh?
Họa sĩ bất ngờ trước câu hỏi của cô gái lạ. Có điều gì u uẩn trong đôi mắt kia? Khuôn mặt thánh thiện nhưng quá đỗi u buồn. Thế gian có biết bao điều vui, sao nàng con gái trẻ, đẹp lại chọn ngõ về nỗi buồn. Nàng con gái trước mắt ông, đôi mắt đẹp, khuôn mặt đẹp, dáng ngồi đẹp và trong sâu thẳm trái tim như đang chất chứa những nỗi u uẩn hy sinh.
Buồn hay bất hạnh tự thân mỗi người cảm thấy. Và cũng chỉ có chính người ấy mới đủ sức hóa giải mà thôi. Người khác, chỉ có thể lắng nghe. Tôi có thể lắng nghe.
Nàng không nói, chỉ khỏa nước đuổi hoa. Suối vắng và thanh khiết trong sự tĩnh lặng của hai trái tim –hai khoảng trời riêng. Một đỗi, nàng đứng lên, dải lụa xanh vấn ngang tóc rũ xuống áo nàng.
Nếu có duyên gặp lại, ông sẽ được lắng nghe. Trinh Nữ - trong đầu họa sĩ đã hình dung cách gọi người con gái, khi vừa mới nhìn thấy nàng – mỉm cười trở gót.
Một lời hẹn lịch sự nhưng mơ hồ - cũng có nghĩa là sẽ không có cơ hội cho họa sĩ gặp lại nàng thêm một lần nào nữa.

***

Anh trở lại cái nơi đã hơn 2.000 ngày không có dịp đến – chính xác hơn là có dịp nhưng anh không muốn đến.Một người có nhiều lý do để đến hoặc không đến một nơi nhiều lần.
Lần này, anh đến, ký ức ngỡ nhạt phai mà sao biển còn gọi lại vẹn nguyên cảm xúc. Kỷ niệm phủ rêu, ngỡ chỉ còn một vết loang mỏng trong tiềm thức mà lại cồn lên trong anh một nỗi xót xa.
Anh đi chân trần trên cát, thả hồn phiêu diêu trong gió. Thói quen tìm về biển để giải tỏa những bức bối riêng mang, không phải của anh, là của nàng – người con gái anh yêu.
Ngày ấy, nàng một mình bỏ phố tìm về với biển.
Nàng đi buổi sáng, buổi chiều Anh cũng vội vã vác ba lô tìm nàng. Anh `không muốn nàng phải lang thang một mình trên biển với nỗi cô độc.
Đêm phố biển.
Hạnh phúc cho nàng.
Mà cũng là bất hạnh cho nàng.
Bàn tay anh lần chạm vào vết bầm trên khuôn ngực nàng. Nàng hơi nảy người, rồi xoay nghiêng. Nhưng cái xoay nghiêng lại cho Anh nhìn thấy một vết hằn khác, cả một mảng da nám lại, trên đó là những vết sẹo đen, sâu. Như những vết đâm lâu ngày lõm vào da thịt, lỗ chỗ và thâm sì.
Một cái giật mình không giấu diếm và Anh trượt khỏi người nàng. Hai mắt chạm vào nhau. Ánh nhìn nàng tê điếng, hoang dại, như thấu hiểu nỗi thống khổ đang đợi mình. Nàng kéo chăn đắp ngang người, che đi những vết tích – có thể là khủng khiếp – mà Anh vừa nhìn thấy.
Không còn sự hòa hợp gắn kết nào nữa. Cái ranh giới mong manh nhưng có một sức cản mạnh mẽ hơn bất cứ rào chắn nào.
Đó là lần đầu tiên, mà cũng là lần sau cùng họ chạm vào nhau.
Chỉ một ánh mắt nhìn, trong khoảnh khắc rất ngắn của Anh đã trở thành một vệt cách ngăn đẩy họ đi về hai phía. Đi ngược chiều nhau, suốt mấy ngàn ngày…

***Họa sĩ nói, mỗi người gặp nhau trong đời là duyên may, còn đi cùng nhau đường dài hay không là sự lựa chọn của người đó.
Anh đã gặp một duyên may, nhưng anh đánh mất sự lựa chọn. Là Anh đi tìm nàng, nhưng cũng là Anh bỏ lại nàng một mình giữa phố biển lặng câm.

***

Họa sĩ một lần gặp lại người con gái tóc dài bên suối. Nhưng ông không gọi.Mái tóc dài không còn nữa. Chỉ có đôi mắt trong và khuôn mặt thánh thiện vẫn là của cô gái ngày nào. Đôi mắt – chỉ của riêng Trinh Nữ, không lẫn vào đâu được.

***Anh chỉ có thể nhìn thấy Trinh Nữ trong tranh.
Anh biết mình không xứng đáng được gặp lại Trinh Nữ trong đời thật.
Nỗi dằn vặt anh ôm giữ, chỉ một mình anh biết. Đôi lúc muốn bật thốt lên cùng người họa sĩ, nhưng, anh muốn Trinh Nữ đẹp vẹn nguyên, không một ký ức ích kỷ nào của anh có thể làm vấy bẩn lên sự hoàn hảo của người con gái trong tranh.
Họa sĩ không nói về cuộc tao phùng bất ngờ với Trinh Nữ. Ông cũng muốn giữ trong tiềm thức của chàng trai – người tâm đắc với tác phẩm Trinh Nữ – rằng nguyên mẫu ngoài đời xứng đáng là trinh nữ, nét đẹp đã thuộc về cõi vĩnh hằng.
Có những sự thật, mãi mãi không ai có thể biết đến tận cùng.

***

Nàng rời bỏ anh, sau cái đêm nàng chạm phải ánh mắt kinh hãi của người nàng yêu.Dấu vết của quá khứ, của nỗi đau hằn trên da thịt nàng không thể nào xóa đi được. Anh yêu nàng, nhưng tình yêu của anh không đủ lớn để chấp nhận tất cả những gì thuộc về nàng.
Quá khứ - những dấu vết chết từ trận đòn thù cay độc của cha nàng. Cái nghèo làm cha cùng quẫn, cha bỏ nhà đi, dăm ba hôm cha về tìm mẹ, đòi tiền. Nàng nép mình sau cánh cửa lấm lét nhìn người nàng gọi bằng cha.
Không được tiền, cha chửi mẹ, chửi nàng. Cha quất thanh gỗ vào mông con bé 10 tuổi. Những chiếc đinh còn sót trên thanh gỗ cắm vào da thịt nàng, cha vẫn quất. Cho đến khi con bé 10 tuổi ngất lịm. Tỉnh dậy, nó nhìn thấy khuôn mặt mẹ thất thần. Không có cha. Tỉnh dậy, con bé chạm tay vào vết thương bỏng rát. Bác sĩ nói, sẽ làm sẹo suốt đời.
Vết sẹo theo nàng lớn lên, hằn vào da thịt và trái tim. Nàng đã cố quên nó từ rất lâu. Chỉ khi hai cơ thể chạm vào nhau, nàng mới thảng thốt nhận ra rằng, những dấu vết chết, không bao giờ mất đi. Nó vẫn hiện hữu đó và chờ cái ngày được hả hê khi ai đó phát hiện ra và sợ hãi nó.

***

Họa sĩ không bán Trinh Nữ dù có người trả giá cao.Tiền không mua được sự tĩnh lặng của tâm hồn.
Họa sĩ nói, một người con gái có khuôn mặt thánh thiện như nàng, đời không dễ tìm, họa sĩ cũng không dễ tìm.
Một người con gái có khuôn mặt thánh thiện như nàng, đời không dễ tìm, họa sĩ không dễ tìm, nhưng Anh đã tìm thấy, đã chạm vào. Và Anh cũng tự tay mình đánh mất. Chỉ trong khoảnh khắc. Bằng một ánh mắt nhìn. Để rồi cả một hành trình dài, Anh không thể phủ lên ảnh ảo những khuôn mặt người có hồn khi chính anh đã không nhìn thấy được vẻ đẹp của một tâm hồn thanh khiết. Anh đã không thể mang đến sức sống cho những khuôn mặt người phụ nữ ảo vì anh trái tim Anh đã chối bỏ, đã không có - một tình yêu thật sự.
Một người không có tình yêu thật sự thì không thể mang trái tim bao dung tận tụy và không bao giờ có thể chạm được vào tận cùng cái đẹp vĩnh hằng.

***

Anh – chỉ là anh – kẻ bình thường giữa vạn người bình thường.Còn Trinh Nữ - mãi mãi là Trinh Nữ.a

Đăng nhận xét