Hoa phượng cháy trong mưa
Chiều qua, trên đoạn đường Chương Dương gần cầu Hồng Quang mặc dù trời mưa khá to nhưng bỗng xuất hiện mấy gã trung tuổi bỗng dừng xe máy ở gốc một cây phượng nở hoa đỏ rực và chỉ chỉ trỏ trỏ với những động tác khá lạ...Không chỉ có mấy gã trung tuổi mà thêm vào đó vài cô cậu học trò lớp 11, 12 gì đó cũng góp mặt .Tiếng một em gái lanh lảnh thốt lên:
-Các cậu ơi, xem kìa ! Hoa phượng cháy trong mưa...
Chứng kiến mấy gã trung tuổi có vẻ hơi lập dị , có người tóc đã điểm bạc và mấy cô cậu học trò THPT xem hoa phượng trong mưa với vẻ hồn nhiên tôi hơi ghen tỵ vì cái vẻ vô tư của họ và thầm nghĩ có lẽ hoa phượng không chỉ độc quyền dành riêng của lứa tuổi học trò mà là thuộc về mọi người , không phân biệt tuổi tác ,bởi cây phượng là một biểu tượng gắn với mái trường, bè bạn , thầy cô . Chính vì lẽ đó , cứ mỗi lần hè về, cây phượng nở hoa đỏ rực cả khung trời lại làm xao xuyến bao trái tim đa cảm....
Mái trường cấp 3 năm nào của tôi nằm bình yên bên bờ sông Luộc có khá nhiều cây phượng . Sân trường rộng rãi chỉ có bàng và phượng. Những gốc bàng xù xì cổ thụ và những cây phượng già nua đã chứng kiến bao kỷ niệm vui buồn của cuộc đời học sinh . Mùa hè năm 1974 ấy ,dưới những tán bàng xanh mướt và những gốc phượng già, lớp 10C (hệ phổ thông 10 năm) làm cuộc chia tay long trọng trước kỳ thi tốt nghiệp . Tay lớp trưởng vốn là dân yêu môn toán thường ngày thì khô khan, điềm đạm bởi trong đầu của hắn chỉ nghĩ đến cos, sin và những công thức chán ngấy mà hôm ấy bỗng dưng tuyên bố hơi văn vẻ:
-Các bạn ơi hôm nay chúng ta họp lớp và chia tay dưới một khung trời rợp màu hoa phượng để nhớ mãi mái trường này...
Thời bao cấp khó khăn đó làm gì có liên hoan mặn , ngọt như bây giờ. Họp lớp chia tay mà chúng tôi tụm năm túm ba bàn tán sôi nổi về những ước mơ , dự định của mình sau khi tốt nghiệp và viết những dòng lưu bút tặng nhau trên những cuốn sổ nho nhỏ . Có người thì thích vào nghề dạy học, có người muốn trở thành nhà văn tên tuổi mặc dù điểm tổng kết môn văn của hắn gần như bét lớp , lại có đứa muốn làm bác sĩ nhưng môn hóa, môn sinh thì luôn bị điểm kém và có đứa từng đoạt giải trong kỳ thi học sinh giỏi tỉnh môn văn thì ước mơ làm thiếu tá công an...Cả lớp cứ rì rầm bàn tán, rồi thầy chủ nhiệm đến.Thầy chủ nhiệm của chúng tôi dạy môn văn rất đẹp trai có mái tóc bồng bềnh như nghệ sĩ và giọng nói trầm ấm nhất là khi thầy đọc bài Bên kia sông Đuống của Hoàng Cầm thì tôi quả quyết là khối cô học sinh cuối cấp mê thầy . Thường ngày khi giảng văn, thầy nói rất hay nhưng lần chia tay năm ấy thầy nói rất ngắn, đại ý thầy rất kỳ vọng vào lớp chúng tôi , lớp học đã hai lần đi sơ tán, đã từng học dưới những căn hầm trú ẩn và có bạn cả năm học chỉ có bộ quần áo duy nhất mà vẫn đạt học sinh giỏi cấp tỉnh...Rồi thầy đọc tặng cả lớp một bài thơ. Có lẽ do lâu ngày tôi không nhớ hết nhưng chỉ nhớ được mấy câu khá xúc động :
...Cho em tất cả niềm tin
Cho em đôi mắt biết nhìn tương lai
Cho em tất cả ngày mai
Chắp thêm đôi cánh đường dài em bay
Bên nhau trong bấy nhiêu ngày
Xa nhau biết có nhớ thầy nữa không?
Cả lớp như hút hồn vào những câu thơ của thầy, trên khóe mắt của mấy tướng gan lỳ cũng ngân ngấn nước còn bọn con gái thì đỏ hoe. Bỗng một cậu da đen thui, quần ống thấp ống cao không biết đã chuẩn bị sẵn từ bao giờ, ôm một bó hoa phượng bó sẵn chạy lên tặng thầy.Thầy cười đôn hậu và nhìn cả lớp với cái nhìn trìu mến.
Giờ đây ,gần 40 năm đã trôi qua, hơn 40 bạn lớp 10C năm nào đều đã trưởng thành. Có người đã là "ông nọ, bà kia" rồi, có người thì vĩnh viễn nằm lại chiến trường miền Nam trước ngày 30-4-1975...nhưng cứ đến mùa phượng đỏ là tôi không thể quên được những gương mặt bạn bè, thầy cô thân yêu của tôi năm nào....
Đăng nhận xét