Hoài Khánh
Nếu quên bẵng cái màu thắm đỏ
Hoa phượng như rước đuốc dọc phố phường
Nếu quên bãng những cánh buồm căng gió
Ai đã từng náo nức trước trùng dương...
Nếu quên bẵng cả chính mình nơi đó
Em yêu ơi, sao có một Hải Phòng ?
Con gụ gỗ quay vòng về tuổi nhỏ
Tôi lớn lên mê mải kéo dây diều
Ngày lại ngày đi về qua phố chợ
Câu thơ xoàng biết bán cho ai ?
Mẹ thường mắng: Mày không đáng con trai
Em trách khéo: Anh đúng là chàng ngộ
Tôi giận mình từng lãng quên thành phố
Tìm giọt mưa dưới gốc cỏ ven đường
Bâng khuâng ngực đất phập phồng...
Và trong tôi có một Hải Phòng
Khi em nhắc tới màu hoa phượng đỏ
Muốn được làm cánh buồm căng gió
Chở ưu tư vượt sóng đời mình !
Tiếng còi tàu hú dài bến cảng
Trái tim vang nhịp sóng bình minh
Vai mẹ gầy gánh lo toan giữa nắng
Tôi muốn làm tán rợp áng mây xanh !
Em có mua câu thơ xoàng của anh ?...
13-5-1989
Đăng nhận xét