Ads (728x90)


TRUYỆN NGẮN CỦA NGUYỄN HOÀI SÂM

NVTPHCM- Dù muốn hay không ngày mai cũng sẽ tới, dù ngày mai là mưa giông, gió bão, hay những tia nắng sớm dịu dàng, bạn cũng hãy mỉm cười và yêu thương đón nhận.… Hãy thử một lần lắng nghe tiếng chim hót vào mỗi buổi sáng tinh khôi, bạn sẽ thấy yêu đời biết bao! Vì bạn, tôi và mọi người chỉ có một cuộc đời trên thế gian này…Mặt trời tròn trĩnh hiện ra, ửng lên như má hồng thiếu nữ, yêu kiều trong vài phút, rồi lan tỏa và chiếu ánh nắng rực rỡ muôn phương.
Buổi sáng trong vắt. Những chú chim cho bẻo ríu rít, véo von thành một điệp khúc lặp lại, râm ran... Một chú chim sẻ còn ngái ngủ, mắt nhắm, mắt mở, bước những bước chân tập tễnh, chênh vênh trên cỏ biếc.
Sống ở thành phố, người ta ít có thời gian để ngắm bình minh. Đàn ông sau giờ làm nán lại gặp gỡ bạn bè, lai rai vài chầu nhậu. Phụ nữ thì vô số lý do để ngủ nướng!
Ngày nối ngày, tuần, tháng trôi qua, không quên mang đi tuổi xuân, và cũng chẵng quên để lại dấu vết thời gian trên khóe mắt mỗi người. Tất cả phôi pha theo thời gian, rất chậm… và cũng rất nhanh …
Có người suốt cuộc đời chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng huy hoàng của bình minh. Chỉ nhìn thấy hậu bình minh, khi mặt trời đã chói chang nắng, và nhìn mặt trời qua cặp kính mát với bao tay, bịt mặt kín mít.
Mặt trời mọc hay lặn thì có nghĩa lý gì nhỉ (hic!), miễn sao kiếm được nhiều tiền nuôi con và gia đình… Với lại, muốn ngắm bình minh phải đi xa, ra ngoại ô, nhìn về hướng Đông mới ngắm được, vì nhà nhấp nhô và cao ốc đã che hết rồi! Mà bình minh thì không chờ đợi …
Nhưng những chú chim chăm chỉ nhặt từng cọng rơm để tha về tổ kia thì ngày nào cũng được ngắm bình minh. Buổi sáng, chú đậu trên ngọn dừa cao nhất. Lặng lẽ hướng về phía mặt trời đợi bình minh tới. Sau khi ngắm và cất tiếng hót véo von chào mừng ban mai buổi sáng, chú mới bay đi, bắt đầu cho một ngày mới.
Này là những lá phượng li ti. Này là những bụi sả um tùm thơm mát. Với những cọng rơm khô, chiếc mỏ xinh xắn và khéo léo, sau mươi ngày đã thành một chiếc tổ xinh xắn. Ba cái trứng tí xíu, trắng muốt, tròn xinh không biết đã nằm trong tổ từ lúc nào! Chỉ nghe tiếng hót ríu ran trên cành cây, xa, gần quanh tổ.
Mỗi ngày, bình minh vẫn ửng hồng, ban phát những tia sắc cầu vồng cho những ai kiếm tìm nó. Những tia nắng sớm mai lung linh ngũ sắc, trong khoảnh khắc vàng lên rực rỡ. Nắng chói chang cả ngày … rồi dịu dần và tắt hẳn, nhường cho hoàng hôn đỏ lựng. Chiếc đĩa đỏ từ từ lặn xuống, đêm dần buông.
Cuộc đời cũng như bình minh và hoàng hôn.
Những ai không được mẹ ôm ấp, vỗ về ngày thơ dại? Ai không qua tuổi mười tám, đôi mươi dại khờ trong trắng?
Một ngày nắng, giật mình nhận ra mình đã... ba mươi. Tuổi ba mươi tròn trĩnh như một bài thơ, bài thơ kỳ diệu về tình yêu, cuộc sống. Tần ngần dừng lại ngắm hoàng hôn tím sẫm, thấy yêu cuộc sống này biết mấy, cho dù ngày mai còn nhiều khó khăn, bận rộn và lo toan.
Ô kìa, chiếc tổ chim treo lơ lửng trên ngọn xoài. Chênh vênh. Mưa trút xuống sầm sập. Chim mẹ chưa về kịp. Chú chim con nằm trụi lủi, run rẩy. Chim mẹ vượt mưa bay về che cho con, không ngừng chích chích những tiếng dỗ dành đầy thương cảm.
Thời gian trôi theo vòng quay của trái đất, trôi mãi. Đối với tuổi trẻ, thời gian trôi quá chậm, còn tuổi già thì quá nhanh. Chợt bật cười khi nghe câu thơ “Anh ba sáu tuổi, mèo tam thể…“, mới tự hỏi lòng khi nào mới ba sáu tuổi? Vậy mà tuổi bốn mươi đã ùa trôi qua, như những làn mây trắng xa xôi khuất nẻo chân trời. Sáng ngủ dậy, soi gương thấy một gương mặt vừa lạ vừa quen. Ánh mắt long lanh, sự nhanh nhẹn của ngày xưa đâu rồi? Soi gương không còn ngây thơ, trong trẻo nữa. Ánh mắt chỉ thấy mệt mỏi, và… lười biếng.
Hạnh phúc, bình yên, yêu và … được yêu. Nhà thơ Xuân Diệu đã từng trải qua “Làm sao sống được mà không yêu, không nhớ không thương một kẻ nào...”. Đôi khi phải chạy trốn cả tình yêu nữa.
Nếp nhăn rụt rè xuất hiện, rồi mạnh dạn tấn công đôi mắt, bàn tay, vết nhăn ngày càng hùng hồn, trọn vẹn hơn với mình.
Gặp bạn đồng nghiệp ngoài năm mươi, trước đây là hoa hậu nổi tiếng. Buồn. Còn đâu đôi mắt bồ câu rực lửa? đâu rồi đôi môi mọng ướt nũng nịu đam mê? Đâu rồi thân hình nuột nà con gái làm bao anh chàng si mê, mất ăn mất ngủ? Thương quá, thương cho tất cả thân phận con người... “Chị sống bằng quá khứ và hoài niệm, đến tuổi năm mươi, em sẽ thấy, phù du lắm!…” Hoa hậu nói với vẻ mặt vô cảm. Vậy cuộc đời là gì nhỉ?
Chim mẹ chịu đói, kiếm ăn gần quanh tổ để ấp ủ và chăm sóc ba cái trứng nhỏ xíu. Lo lắng, cảnh giác và đề phòng… Chúng không hề ướt khi trời mưa gió, tổ chim bị gió quăng quật thô bạo, chim mẹ loay hoay xoay xở cả đêm để sửa sang, che chắn, che chở.
Một ngày kia, ba chú chim non bé xíu chào đời. Ba thân hình trụi lủi, những mạch máu hồng hồng li ti, mắt nhắm tít, nằm thoi thóp. Chim mẹ lại ấp ủ và hát ru. Những cái mỏ đã biết há ra khi nghe tiếng mẹ, chúng nhầm cả khi nghe tiếng cành khô bị gãy. Đồng loạt há miệng đòi ăn. Chim mẹ kiên nhẫn kiếm mồi, dạy con những bước đi đầu tiên trên đôi chân tí xíu, trên đôi cánh thiên thần…
Có gì tuyệt vời hơn khi ta biết thương yêu những khoảnh khắc hiện tại. Hãy quên đi những buồn lo và đừng tiếc nuối những ngày đã qua. Bà cụ hàng xóm bảy mươi lăm tuổi gặp mình lần nào cũng khoe “hồi sáu mươi lăm tôi còn khỏe lắm, mới yếu vài năm nay thôi!”
Bật cười to một mình khi nhớ bạn nói đùa “Ôi, tôi mừng vì tôi đã già đúng quy luật, mấy người ham trẻ mãi mới đáng lo đấy, vì trái đất sẽ nguy cơ cao khi những người nhiều tuổi mà không chịu già…”
Sáng dậy sớm, tập thể dục, yoga, đi bộ, vẫy tay, hít thở, mỉm cười… (sách dạy) duy trì và kéo dài tuổi xuân, và để… sống lâu! (ai cũng muốn sống lâu!).
Một ngày mới.
Đi chợ. Rau, thịt, cá, nui, phở, cơm chiên… tất cả được lập trình sẵn. Chậm vài phút là hai đứa trẻ kêu réo “ con muộn học rồi!” Xong xuôi, lên đường! Hoà mình vào dòng xe cộ nối đuôi nhau vô tận. Đi đường nào gần nhất để thả đứa lớn ở cổng trường và vòng lại trường đứa nhỏ cho tiện.
… Đôi khi, thèm lắm một khoảng trời riêng êm ả, chỉ một mình ta với những hoài niệm, thèm được bình yên, chia sẻ với một tâm hồn đồng điệu, bình yên ngắm bình minh lên, bình yên nghe buổi sáng chim hót trên cành. Để nạp năng lượng cho ngày mới, một tuần, một tháng mới. Để tận hưởng niềm vui được tạo hóa ban tặng cho con người…
… Cậu thanh niên cao lớn, khoanh tay lễ phép “Hôm nay cô đi làm sớm thế ạ”! (Tiêu tan ảo tưởng mình đang còn thanh xuân!) là cô rồi cơ đấy! Những lời yêu, những lời khen tặng có phải là sự thật?! Chẳng mấy mà lên chức bà ấy chứ. Nhường lại tuổi trẻ, tình yêu cho con cái thôi!
Buổi chiều, hết giờ làm, người nhẹ tênh. Hối hả hòa vào dòng người tít tắp. Người về mệt mỏi hơn người đi buổi sáng. Gương mặt mỗi người một vẻ, trầm ngâm, ưu tư… dễ cáu kỉnh nổi, nóng vì khói bụi.
Xe ôm đón con về sau. Gặp đám đông trên đường. Người xe dừng lại, xúm vòng trong, vòng ngoài. Những cái cổ hiếu kỳ cố nghểnh lên nhìn. Mình cũng dừng lại kiễng chân nhìn. Tai nạn. Vệt máu thẫm lại…! Phấn khoanh tròn, xe máy chỏng chơ. Công an mặt lạnh lùng.
Gì thế này, chiếc cặp đen! Chiếc cặp đen nằm lăn lóc giữa đường! Giống hệt chiếc cặp của cu Tý! - Mắt hoa lên, tim đập bấn loạn, cố tìm thêm một dấu vết khác. Công an tít còi váng tai bắt đi qua, mình cố nán lại. Ngoái nhìn, gọi điện thoại cho xe ôm… không liên lạc được. Hốt hoảng, gọi cô giáo chủ nhiệm. Cô nói con đang tập văn nghệ! Đầu nhẹ bâng, tim bớt loạn nhịp…
Nửa tiếng sau. Con về, mồ hôi nhễ nhại. Nguyên vẹn. Cặp đen nặng xách trẹo lưng, mặt mũi nhem nhuốc, nhưng cười. Mình không ngăn được nước mắt, rơi lã chã. Khóc vì mừng ư? Không. Buồn nghĩ đến đứa trẻ bị tai nạn đã ra sao? là con ai? Bị thương nhẹ hay nặng? Đang ở đâu rồi???
Cu Tý lay tay mẹ “ - Mẹ ơi, sao mẹ khóc, cho con ăn cơm, con đói bụng lắm!
Giật mình nhớ ra nhiệm vụ cao cả - làm mẹ, “Mẹ xong ngay đây, con yêu”.
Ba cái lá xoài chim mẹ khéo léo che chắn ngày một trở nên chật chội. Chú chim non vỗ cánh tập bay. Chim mẹ dõi theo bên cạnh, động viên. Chú chăm chỉ tập suốt cả buổi sáng… Và một hôm, chú bay vút vào bầu trời trong xanh đầy gió, bay lên cao, lắng nghe được cả tiếng sáo diều vi vu…
Buổi sáng. Tiếng chim hót trong hơn. Rộn rã hơn.
Buổi sáng. Chiếc tổ chim trống rỗng. Những con chim đủ lông, đủ cánh đã bay đi…
Rồi mai, bình minh lại hửng lên….

Đăng nhận xét