Dù đã biết thu về cây rụng lá
Xa em mấy năm rồi anh vẫn quen như thế
Mà điều nói cho em đã hóa những câu thề
Thời gian có vậy thôi mà thay đổi bao nhiêu
Khi nhớ về sáng thu ngào ngạt ấy
Tung cửa ra em reo và em gọi
Màu tím bằng lăng làm nhòa mắt em nhìn
***
Bầu trời cao kia sao thấy yêu thêm
Anh khẽ đọc bài thơ Vi-ô-lét
Thơ anh làm khi em hờn dỗi nhất
Như sợi chỉ tình nối lại với lòng em
Rồi sau đó anh đi như chàng trai chết đuối dưới sông Xen
Để vớt được cành hoa tặng người con gái ấy
Có thể sau đây chữ tình yêu thức dậy
Khi tắm cho mình một một chất sóng nhân văn
Bản thân thời gian có tội tình gì chăng
Mà cứ xa nhau xa nhau mãi thế
Tấm lòng kia có gì mơ hồ nhỉ
Hay tại lòng anh băng giá đã lâu rồi
Em có buồn không sau những tháng năm dài
Ta phải sống xa nhau suốt một thời tuổi trẻ
Anh ở đầu sồng còn em ngoài phía bể
Chỉ có tình yêu ở lại bến sông này
Quả mơ non ngày xưa dù có chua cay
Em vẫn nói rằng em yêu thích lắm
Quả mơ chua đậm mùi chát đắng
Mà em yêu em nhớ suốt đời em
Em bảo rằng anh hãy lật sang trang
Phía bên trái là những dòng em viết
Tình yêu ư chẳng thể nào khác được
Và em cười em nói yêu anh...
Hà nội tháng 9-1980
Đăng nhận xét