Không hiểu tại sao anh nhớ em?
Nhớ làn tóc rũ xõa vai mềm
Nhớ làn môi thắm, đôi mắt biếc
Nhớ nụ cười tươi như cánh sen.
Tôi đã gặp em một buổi chiều
Trời thu xanh ngắt nắng hanh heo
Thẹn thùng đôi má em bừng đỏ
Thì thầm em ngỏ…“Nhớ anh nhiều”.
Có lẽ trời chiều ghen với anh…
Nên kéo hoàng hôn đến thật nhanh
Bịn rịn chia tay em thổn thức…
“Mình yêu nhau mãi…nhớ nghe anh”!
Chiều thu yên ả gió lay cành
Khuất nẻo đường xa nắng mong manh
Hoàng hôn tím ngắt mờ hư ảo
Vẳng tiếng cười tươi…em nhớ anh!
Đăng nhận xét